Mình đang ở trong những ngày dài lặng lẽ, dù vẫn phải làm nhiều thứ nhưng len lỏi vẫn là những giây phút thả dòng suy nghĩ đi đâu đó trong một thế giới riêng biệt. Dường như mình vẫn như ngày nào, hòa đồng mà tách biệt, thực tế nhưng đầy mơ màng.
Thế rồi bất chợt mình nhớ tiểu thuyết Sông của Nguyễn Ngọc Tư, một cuốn tiểu thuyết mình đọc vài tháng trước, một cuốn tiểu thuyết cũng thực thực mơ mơ.
Mình từng nói truyện của Nguyễn Ngọc Tư rất ngột ngạt. Chị viết về những mảnh đời gắn với miền sông nước, chị viết về nỗi buồn nhưng đó là những nỗi buồn mất niềm tin và hy vọng. Không phải vì truyện của chị thường có một cái kết không mấy vui, mà vì những nhân vật của chị ít tìm thấy lối thoát, họ quẩn quanh, họ lạc lõng, họ rơi tõm vào những khúc sông chảy mãi và “tan biến”. Là do mình chưa đủ hiểu Miền Tây, là do mình chưa thực sự đi vào tận cùng của những dòng sông hay những năm tháng có cơ hội sống ở đấy, mình chỉ là một bóng người lướt vội? Có lẽ. Hoặc do đôi lúc, cái mình tìm kiếm ở những câu chuyện là một điều gì đó đỡ mỏi mệt hơn, không phải để thay đổi những số phận mà để một ý niệm nào đó nảy sinh, ý niệm giúp cho nhân vật tìm thấy một lối thoát hoặc chí ít là một điều gì đó khác với cuộc sống hằng ngày của họ, dù nhỏ bé.
Một lần nữa, mình lại bị cuốn trôi theo Sông, thông qua hành trình của Ân, một chàng trai đầy tâm sự. Một hành trình dài, dọc bờ sông Di. Một hành trình đi ngang những mảnh đời bám víu, vạ vật theo những dòng chảy của sông Di. Và, không lối thoát.
Tại sao Ân quyết định đi? Vì Ân muốn chạy trốn những vấn đề trong cuộc sống, muốn quên đi Tú, muốn tìm kiếm những hình ảnh mờ ảo của những bóng người mất hút theo những dòng chảy của sông Di, muốn thực hiện một cuốn di khảo đặc biệt về một dòng sông đặc biệt… hay thực sự Ân đang muốn biến mất, muốn xóa sổ một cuộc đời đầy những sự chán chường. Ân có tất cả những gì người khác mơ ước, một gia đình, một công việc, một cuộc sống thú vị, một người yêu. Nhưng đó là Ân trong mắt mọi người, còn Ân, một Ân thực sự hiện ra theo từng dấu chân của anh dọc sông Di, đó là một Ân chực tan vỡ, một Ân đầy hoài nghi, một Ân đang dần khô héo vì thiếu mục đích, thiếu cả tình yêu, thứ duy nhất có thể níu kéo anh. Nên hành trình của Ân với mình như hành trình đi ngang chính nội tâm của anh. Những người đồng hành với anh như những gương mặt khác trong con người anh, những gương mặt anh ẩn giấu đâu đó không bao giờ biểu hiện. Và những mảnh đời anh đã đi qua, đã nhìn thấy giống như từng lăng kính mà anh nhìn cuộc đời, thực mà đầy mơ hồ, quen mà đầy kỳ lạ.
Đến cuối cùng, Ân thực sự biến mất vào những dòng chảy sông Di. Đó là một điều được dự báo trước, đó là điều Ân đã biết trước. Ngày ra đi anh đã không nghĩ sẽ quay lại, chuyến đi một chiều, đi mãi đi mãi. Vậy mà vẫn có gì đó làm mình nao nao, nao nao vì vỡ ra, Ân không có được điều gì từ sông Di, không có được gì qua hành trình nội tâm.
Sông vẫn chảy, đời vẫn trôi, người biến mất sẽ chẳng bao giờ quay lại. Ai cười, ai khóc, ai nhớ, ai quên hay rốt cuộc chẳng có gì tồn tại…
————-
Sông Di với mình không thực sự quá ấn tượng vì vẫn là những mảnh đời, dọc theo những dòng sông. Và buồn. Nhưng có một số điểm mới mẻ khi kết hợp nhiều yếu tố tâm linh, mơ hồ. Chỉ là Ân đang rơi tõm vào những mảnh đời khác dù anh là nhân vật chính, mình nghĩ nên để Ân rõ ràng hơn thì sự biến chuyển tâm lý sẽ hợp lý và thuyết phục hơn.