Khi lấy xe chạy về hướng Láng Hạ, qua Ngọc Khánh, quay đầu ở Kim Mã hướng về Đội Cấn, qua Hoàng Diệu rồi vòng một vòng Hồ Tây, chả hiểu sao một thứ cảm giác hẫng len lỏi, nghẹn ngào. Chuyến đi vài ngày đã sắp kết thúc, một chuyến đi thật sự mĩ mãn, vì những người muốn gặp, đã gặp, những điều muốn nói, đã nói… Nhưng chính trong giây phút sắp kết thúc đó, chỉ mong thời gian mãi dừng lại, hoặc lặp lại, hoặc đừng trôi quá nhanh.
Một cái chớp mắt đã thành bảy năm, con đường quay lại, vừa quen vừa lạ. Quen vì chưa bao giờ con tim thôi nhớ, thôi mong và lạ vì những gương mặt cũ giờ đã được điểm thêm hương vị cuộc đời, và lạ vì những gương mặt cũ được đi từ đại lộ ảo ra hiện thực.
Ai cũng hỏi, ra đây đợt này muốn đi đâu, làm gì. Câu trả lời có vẻ như nửa đùa nửa thật “ra thăm bạn bè, gặp từng đứa”. Thật sự thì đó là mục đích chính, ra để tìm nụ cười trên từng gương mặt quen, chỉ để biết rằng những con tim vẫn còn có những nhịp đập chung dù khoảng cách địa lý, khoảng cách cuộc sống không hề nhỏ.
Cơn mưa đầu trong ngày đầu tiên có lẽ đã mang lại dự cảm về một chuyến đi ướt át, nhưng chừng ấy chưa đủ để làm nguội đi sự mong ngóng về một hành trình của tình bạn. Bởi lẽ mưa hay nắng thì cũng chỉ để tô điểm thêm con đường cho những đôi chân nhỏ bước tới. Mà quả thực cơn mưa ấy chính là điểm nhấn dịu dàng mở đầu cho hành trình, để những ngày mai, khi nhìn lại, thấp thoáng đâu đó trong những hình ảnh cũ của kí ức sẽ là những hạt mưa đỏng đảnh, ương bướng hắt lên những chiếc áo mưa đủ màu. À, thì ra nhờ mưa mà bức tranh kỉ niệm cũng trở nên sinh động hơn, đáng yêu hơn. Cám ơn hai người bạn đồng hành rất đáng yêu đã bướng bỉnh cùng với cơn mưa để sáng tạo ra một kí ức khó quên, rất khó quên.
Và khi mưa đã hoàn thành nhiệm vụ điểm tô của nó, thì nắng lên, nhẹ nhàng vương trên những nụ cười. Cuộc gặp gỡ đầu tiên đầy bất ngờ, sự bất ngờ phảng phất suốt trong những cụ cười, bởi lẽ người ta không nghĩ có những thứ lại thật đến thế, thật đến ngỡ ngàng. Không quan trọng bạn biết nhau như thế nào mà quan trọng bạn biết những người như thế nào và duy trì mối liên hệ như thế nào. Cám ơn hai gương mặt lạ mà quen, quen mà lạ cùng với những nụ cười và tình cảm xinh đẹp. Nơi se nên những mối nhân duyên đáng yêu đã không còn, nhưng tin chắc nó vẫn còn vẹn nguyên trong trái tim của mỗi thành viên. Và nó sẽ luôn là cây cầu kết nối vững chắc, chúng ta rồi sẽ giữ gìn những gì đã có, của ngày hôm qua, hiện tại và của những ngày mai. Hy vọng những ngày mai đó, không chỉ hai bạn mà còn có cả một vài bạn khác. Một vài tiếng có lẽ không là gì nhưng thời gian ngắn hay dài chưa bao giờ là điều quan trọng, điều quan trọng là chúng ta nghĩ về nhau như thế nào và giữ gìn hình ảnh của nhau như thế nào. Mong một cuộc hội ngộ khác, không phải cái chớp mắt của bảy năm, thật sự hy vọng.
Nụ cười trong cuộc gặp gỡ thứ hai không còn là bất ngờ mà có gì đó là lạ, có lẽ ấn tượng về đối phương hơi khác một chút trong thực tế. Cảm giác vậy thôi nhưng thật sự rất vui, chỉ mỗi việc gặp nhau là quý lắm rồi. Chưa kể còn có cơ hội trò chuyện về nhiều thứ khác, và lang thang ở nơi gắn kết sở thích chung. Cám ơn cậu em nhé, không những đã bỏ thời gian gặp gỡ mà còn nói khi nào cần đi đâu cứ nhờ nữa, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để thấy một sự trân trọng nào đó. Khi bắt đầu biết nhau, có lẽ em đã tìm kiếm một người khác, rồi cứ thế giữ liên lạc tới giờ, tình cờ nhưng cũng hữu ý. Món quà “cùi” gởi em theo “yêu cầu” hy vọng em không chê. Và mong gặp lại cậu em một dịp nào khác.
Trong những ngày cũ, ngoài niềm vui còn len lỏi cái gì đó của sự khó chịu nhưng tất cả đã qua, quá nhiều năm và quá nhiều thứ khiến mỗi người nhận ra những giá trị còn lại. Cuộc gặp thứ ba có phần vội vã vì bạn không hề biết trước gì cả, chỉ đến khi tin nhắn tới. Thật sự hơi tiếc vì không gặp được gia đình của bạn nhưng có lẽ đó chính là thứ để thôi thúc cho những cuộc gặp gỡ tiếp theo. Cuộc sống của bạn cũng không hoàn toàn quá tốt, nhưng nó vẫn khá suôn sẻ, mong rằng lần tới được bạn khoe về chỗ làm mới, với nhiều niềm vui hơn. Cám ơn bạn tiếp tục là người thứ n vỗ béo bằng ẩm thực.
10h đêm có lẽ khá khuya cho một cuộc viếng thăm, đặc biệt là người đã có gia đình. Vì vậy mà thực sự cám ơn bạn vì đã sẵn sàng đón tiếp. Từ lần bạn vào năm ngoái tới giờ cũng đã gần một năm, lần đó thì cũng chớp nhoáng thôi nên xem như khoảng thời gian bảy năm vẫn hiện hữu. Khi hỏi bạn “lần ấy mới biết thôi mà dẫn về Hòa Bình chơi có cảm giác gì không?” thì chỉ thấy bạn cười. Gọi là quá thân thì không hẳn nhưng ở giữa có một sự quý nhau, nhẹ nhàng và đơn giản thôi. Gặp bạn, vợ và con bạn lần này đúng là hoàn thành mong muốn. Khi bạn báo kết hôn vào năm nào thì đã hy vọng có dịp thăm gia đình bạn rồi. Cám ơn bạn ngồi trò chuyện tới khuya lơ khuya lắc, cám ơn vợ chồng bạn đã bỏ thời gian làm việc và nghỉ ngơi để đón tiếp, còn sắp xếp cả chỗ ngủ, tặng quà bất ngờ…. Đi Hà Tây là ngoài dự định, nhưng nhờ thế mới có động lực hơn cho công việc. Bạn thật sự quá giỏi so với tưởng tượng, quá quá giỏi. Thời gian ở với gia đình bạn lâu nhất, nhưng vẫn nợ lại một bữa ăn tối, hẹn bạn dịp khác và hy vọng nó không phải cái chớp mắt lâu lắm. Lần trước bạn dẫn về Hòa Bình, đi lang thang, tiễn cả ra ga, lần nãy bạn đón tiếp như người nhà. Rất xúc động.
Nam Phong là một phần tâm hồn, đúng như lời bạn nói. Bạn là người gặp cuối cùng, là người chốt lại chuyến đi mĩ mãn không thể mĩ mãn hơn. Mọi câu chuyện với bạn đều về phần tâm hồn Nam Phong ấy. Dù nó đã không còn nhưng những trái tim được kết nối với nhau vẫn còn đó. Năm năm trôi qua nhanh thật, vậy mà gặp bạn chẳng bỡ ngỡ gì, chỉ có sự thân tình gắn bó. Và thật bất ngờ với món quà của bạn, dù nhiều năm nhưng bạn vẫn nhớ lời hứa và tặng đúng món quà đó. Cám ơn bạn rất nhiều, cùng giữ mãi phần tâm hồn Nam Phong bạn nhé. Hẹn bạn những ngày trong tương lai không chỉ có hai đứa mà còn có những mẫu Nam Phong khác.
Và cuối cùng, cám ơn gia đình bạn, luôn tạo cảm giác là một gia đình với những người thân. Kỉ niệm mười năm tình bạn. Đời người có bao nhiêu cái mười năm. Thật sự không còn biết nói gì hơn là cám ơn, thật sự.
Nỗi nhớ đôi khi cũng ngộ, mới có vài phút qua mà đã nhớ. Khi cuộc gặp gỡ cuối cùng kết thúc, tim như thắt lại, nỗi nhớ như cuộn lên, chỉ muốn đánh xe một vòng từng gương mặt một lần nữa và một lần nữa. Bánh xe lăn trên những con đường xa lạ, chỉ biết thu giữ lại mọi thứ để ấp ủ cho những hành trình của ngày mai, hy vọng nó không phải là cái chớp mắt của bảy năm, hy vọng.